Phong hoa tuyết nguyệt
Phong ba bão tố khắp đất trời,
Mây đen vần vũ nổi muôn nơi.
Tự mình cất bước dài trăm dặm,
Lặng lẽ hướng về nơi chốn xưa.
Hoa đào năm ấy dẫu nở muộn,
Vẫn giữ chấm đỏ của sắc xuân.
Ngày đó người xưa còn e thẹn,
Liệu rằng giờ người có đổi thay?
Tuyết rơi từng hàng hoa thẳng lối,
Cảnh xưa còn đó bóng người đâu?
Nhành mai khẽ động đưa trong gió,
Đường xa tiêu lạnh dấu chân dày.
Nguyệt hạ trăng tròn soi ngả bóng,
Liễu lay gió thoảng gợn sóng hồ.
Một khúc sáo tiêu đêm thanh vắng,
Khẽ vang khúc nhạc tuổi niên hoa.