阮攸《自叹》- Nguyễn Du《Tự thán》
王师子《松树,鹤》- Vương Thế Tử 《Tùng và Hạc》
自叹其一
生未成名身已衰,
Sinh vị thành danh thân dĩ suy,
萧萧白发暮风吹。
Tiêu tiêu bạch phát mộ phong xuy.
性成鹤胫何容断?
Tính thành hạc hĩnh hà dung đoạn?
命等鸿毛不自知。
Mệnh đẳng hồng mao bất tự tri.
天地与人屯骨相,
Thiên địa dữ nhân truân cốt tướng,
春秋还汝老须眉。
Xuân thu hoàn nhữ lão tu mi.
断蓬一片西风急,
Đoạn bồng nhất phiến tây phong cấp,
毕竟飘零何处归?
Tất cánh phiêu linh hà xứ quy?
自叹其二
三十行庚六尺身,
Tam thập hành canh lục xích thân,
聪明穿凿损天真。
Thông minh xuyên tạc tổn thiên chân.
本无文字能憎命,
Bản vô văn tự năng tăng mệnh,
何事乾坤错妒人。
Hà sự càn khôn thác đố nhân?
书剑无成生计促,
Thư kiếm vô thành sinh kế xúc,
春秋代序白头新。
Xuân thu đại tự bạch đầu tân.
何能落发归林去,
Hà năng lạc phát quy lâm khứ,
卧听松风响半云。
Ngoạ thính tùng phong hưởng bán vân!
Tự thán 1
Danh mãi chưa thành thân đã lay,
Tóc râm phấp phới gió chiều bay.
Tính thành như hạc làm sao uốn?
Mệnh tựa lông hồng bản tự hay.
Thiên địa hòa cùng tâm với tướng,
Thu qua Xuân đến tóc thêm dày.
Thân như phiến lá cuốn trong gió,
Phiêu dạt nơi nào cũng chẳng hay!
Tự thán 2
Thân cao sáu thước tuổi ba mươi,
Luôn phải thông minh tranh với đời.
Chữ nghĩa giờ này đều thông suốt,
Mà sao trời đất cứ trêu ngươi?
Đời thì túng quẫn nghiệp dang dở,
Xuân đến Thu tàn bạc tóc mai.
Chỉ muốn về rừng rồi bỏ hết,
Để nghe Tùng hát giữa trời không.